Em trao gởi hạt nhớ mong.
Ta
đểnh đoảng đem gieo trồng đất quên.
Mầm yêu èo uột mọc lên.
Cỗi
cằn nắng hạn chẳng nên bóng xòe.
Cơn mưa đợi mãi chưa về.
Để
em thất vọng câu thề dở dang.
Ta phiêu diêu cõi mơ màng.
Này
xanh dáng núi, nọ vàng bóng mây.
Thả mồi bắt bóng – trắng tay!
Giật
mình tỉnh mộng, tình bay mất rồi!
Em bây giờ quá xa xôi.
Lòng
ta hoang lạnh khoảng trời mùa đông.
Tìm đâu hạt nhớ, hạt mong.
Vương
vương sợi đắng trên giồng đất quên.
Ngô Chí Trung.
26-11-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét