Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

Mùa cũ tàn phai



Em đi mùa cũ tàn phai
Ngược chiều cơn gió thổi dài miên man
Vắng em nắng cũng thôi vàng
Rêu phong ngập lối hoang tàn dấu chân.

Ta về lem luốc bụi trần
Trò đời vui ít, buồn thân phận nhiều
Bếp hồng chút lửa liu riu
Gặp cơn gió lạnh cuối chiều tắt queo.

Tàn tro kỷ niệm bay vèo
Thuyền về bến mộng buông neo vật vờ
Đời ta chìm đắm sông mơ
Loi ngoi bấu víu bên bờ chia phôi.

Rượu suông nhạt thếch mềm môi
Tình xưa nghĩa cũ đâu người thủy chung
Đêm vơi. Mực cạn. Thơ cùng.
Sao mai lấp ló mông lung cuối trời.

Thôi đừng gáy sáng, gà ơi!
Ngày lên thêm bận lòng tơi tả nhiều
Ta ngồi với bóng quạnh hiu
Bới tìm mùa cũ tiêu điều tàn phai.


Ngô Chí Trung
25-9-2016


Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

Nước và sông




Nước đi ra biển sông ơi
Ruổi dong cho hết một đời nổi trôi
Lẽ đời thì cũng thường thôi
Như sông bên lở bên bồi xưa nay.

Theo dòng xuôi chảy miệt mài
Nước đâu biết biển rộng dài nông sâu
Gió làm nổi sóng bạc đầu
Nước tung trắng xóa bọt ngầu vấn vương.

Sông buồn nhớ nước còn thương
Nước đi biết có tìm đường về sông
Lúa còn đợi nước trên đồng
Vườn cây héo hắt chờ mong nước về.

Nắng thiêu cháy cỏ ven đê
Đường trưa hoa lá bên lề xác xơ
Nước đi cạn bến khô bờ
Trùng dương xa lắc xa lơ vợi vời…

Chán đời sóng gió biển khơi
Phiêu diêu nước nhẹ lên trời làm mây
Lửng lơ hơi nước giăng đầy
Bềnh bồng gió đẩy đưa mây lên nguồn.

Một cơn sấm động mưa tuôn
Nước men khe suối lạch luồng về sông
Lô xô sóng cuộn theo dòng
Sông vui ôm nước vào lòng long lanh.

Tuần hoàn giọt nước chuyển quanh
Để cho sự sống vận hành sinh sôi.


Ngô Chí Trung
16-9-2016

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Vội vàng



Trách ai chót lưỡi đãi bôi
Trách mình tin kẻ đầu môi ỡm ờ.

Hai người lạ quắc lạ quơ
Tình như tia chớp. Bất ngờ yêu nhau
Tự nhiên đời đẹp muôn màu
Lấp la lấp lánh nhìn thau tưởng vàng.
Ngày ngày say mộng tình tang
Đêm đêm tích tịch mơ màng chiêm bao
Chua cay bỗng hóa rượu đào
Chan chát đắng cũng ngọt ngào dễ thương.
Nào hay thế sự vô thường
Đời nhiều lắt léo nhiễu nhương nháo nhào
Đất bằng nổi sóng lao xao
Biển xanh thoắt biến ruộng dâu phũ phàng.

Bỗng dưng dị mộng đồng sàng
Nửa đường gãy gánh. Tình tan. Chia lìa.

Ngô Chí Trung
06-9-2016



Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Áo xưa


Áo xưa

Áo xưa khuất nẻo thời gian
Dáng xưa phiêu bạt dặm ngàn về đâu
Trường xưa khắc kỷ niệm đầu
Nét xưa lưu bút in sâu vào hồn.

Tóc xưa nhàn nhạt hoàng hôn
Bến xưa quạnh vắng nước dồn dập trôi
Thu xưa cũng đã qua rồi
Có người xưa đứng bồi hồi tiếc thương.

Sớm nay rộn rã khai trường
Tưng bừng nhịp bước trên đường vọng xa
Áo ai phơ phất đôi tà
Nón nghiêng thấp thoáng ngỡ là… áo xưa!...
                                                                                            
Ngô Chí Trung

05-9-2016

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Cảm ơn




Cảm ơn đời vẫn thắm xanh
Cho hy vọng nở trên cành thương yêu
Dẫu còn đâu đó ít nhiều…
Niềm tin rạn vỡ bao điều xót xa.
                            
Cảm ơn đất nước non nhà
Ông cha gầy dựng sơn hà đẹp xinh
Quê hương gấm vóc hữu tình
Xin đừng gây chuyện bất bình oan sai.

Cảm ơn những buổi sớm mai
Cho ta thêm được một ngày yên vui
Dù trong sâu thẳm ngậm ngùi
Hãy quên phiền lụy, chôn vùi khổ đau.

Cảm ơn khó nhọc, gian lao
Để thương hạnh phúc ngọt ngào trong veo
Mặc ai vạt tép vơ bèo
Lòng ta vẫn vững tay chèo qua sông.

Ngô Chí Trung
31-8-2016

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Con về tắm mát sông quê





Nửa đời phiêu bạt nắng mưa
Con về tìm lại ngày xưa tuổi hồng
Mót khoai, bắt dế trên đồng
Trưa hè rủ bạn tắm sông trước nhà.
                            
Con về tìm những ngày xa
Cỡi trâu, câu cá, hái hoa, đặt lờ…
Thèm nghe lại những câu thơ
Ngày xưa mẹ hát… xa lơ mịt mù.

À ơi nhịp võng lời ru
Cánh cò cõng nắng bay vù về đâu
Mẹ đong từng nón bể dâu
Nuôi con qua buổi cơ cầu gieo neo.

Nghẹn lòng rau cháo thuở nghèo
Liêu xiêu bóng mẹ cong theo chiều tàn
Đường con đi lắm gian nan
Nhớ quê, thương khóm tre làng lơ thơ.

Bàn chân chai sạn, xác xơ
Con về rửa sạch bợn nhơ bụi trần
Đẫm hồn sông nước Nha Mân
Cho con tắm mát trong ngần sông quê.

Ngô Chí Trung
   20-8-2016

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

Em say




Em là con gái nhà quê
Sinh ra vốn đã say mê ruộng đồng.
Nhà anh cách một dòng sông
Chiều chiều bên ấy ngó mong bên nầy.

Em còn con gái thơ ngây
Say mùi cỏ nội vương đầy ngõ xanh.
Say màn sương sớm trong lành
Say con đường đất vòng quanh xóm làng.
Say đồng lúa trĩu bông vàng
Say bầu trời rộng thênh thang cánh diều.
Say lơ lửng khói lam chiều
Say nghiêng khóm trúc liêu xiêu gió lùa.
Say màu tim tím hoa mua
Say hương chanh rộ vào mùa hoa chanh.

Có người chào đón loanh quanh
Đưa em về chốn thị thành phù hoa
Say xe… em ngại đi xa
Nôn nao sóng vỗ quê nhà… say anh.


Ngô Chí Trung
Đã in trong tập thơ "ƯƠM HOA". Nhà xuất ba Hội Nhà Văn - 2017

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

Hạ huyền




Trời dần sáng áng mây tha thẩn
Đêm hạ huyền ngơ ngẩn trăng say      
Mảnh trăng liềm ngã lăn quay
Lặng nghe chim hót gọi ngày ríu ran.

Trăng thương nhớ võ vàng hao khuyết
Chưa lặn sâu như tiếc đêm tàn
Bình minh trăng vẫn lang thang
Treo lơ lửng giữa mênh mang mây trời.

Vầng dương lên nắng ngời bừng sáng
Chẳng tan đi, trăng nán đợi ai
Nửa kia lạc chốn non đoài
Còn đây nửa mảnh trăng say nhạt mờ.

Chắc có lẽ mong chờ họp mặt
Câu hữu duyên cầm sắt chung đôi
Đêm rằm trăng sẽ về thôi
Nguyệt cong khép kín vành môi giữa trời.

Chuyện thế sự vòng đời tan hợp
Từ cổ kim bao lớp phế hưng
Cuộc vui rồi có lúc dừng
Như trăng tròn khuyết cũng đừng nản tâm.


Ngô Chí Trung

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Áo vàng qua ngõ





Áo vàng, này áo vàng ai? 
Phất phơ trong nắng ban mai sáng ngời
Áo vàng, này áo vàng ơi!
Tình cờ qua ngõ để rơi nụ cười.

Áo vàng, này áo vàng tươi…
Khiến ai đêm nhớ ngày rười rượi mong.
Bỗng dưng vướng sợi tơ lòng
Cho ai dạ rối bòng bong ngỡ ngàng.

Áo vàng buổi sớm đi ngang
Dấu chân để lại đủ tan tác chiều
Có người hồn phách liêu xiêu
Ngớ nga ngớ ngẩn thiếu điều… ngu ngơ.

Thế rồi… ngây dại khật khờ
Bao lần ra ngõ ngồi mơ áo vàng
Người ta bất chợt đi ngang
Cớ chi ai cứ mơ màng áo ai…


Ngô  Chí Trung
02-8-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Nhạt phấn phai son




Qua sông lữ khách lên đường
Tiễn nhau lời nhớ lời thương thầm thì
Mắt nào ướt lệ tràn mi
Ai người hát khúc từ ly nghẹn ngào.

Biển đời giăng bủa ba đào
Tấm thân trôi nổi lao đao giữa dòng
Dập vùi chìm dưới mưa dông
Thương câu duyên phận chờ mong bao ngày.

Giật mình tỉnh giấc mộng dài
Con chim trời mỏi cánh bay mất rồi
Từng chiều đếm hoàng hôn trôi
Lạnh lùng một mảnh hồn côi quặn lòng.

Đường xưa phủ kín rêu phong
Lối mòn hoang vắng bướm ong lặng thầm
Ngày về cau héo trầu thâm
Một mình cô lẻ trầm ngâm bên đời.

Chiều nay trên bến hoa rơi
Vàng hoe vạt nắng vợi vời bên sông
Người xưa tay bế tay bồng
Má đào nhạt phấn môi hồng phai son.


Ngô Chí Trung
26-7-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)