Mùa xưa lạc dấu thiên đường
Heo may còn đọng mùi hương tóc thề
Nắng vàng còn ấm chốn quê
Dấu chân mùa cũ lạc về nơi đâu.
Ngày em chở mộng qua cầu
Giấc mơ tôi cũng chìm sâu giữa dòng
Giang đầu sương khói mênh mông
Sóng lô xô bủa gió lồng lộng reo.
Thời gian con nước trôi vèo
Phù vân nhẹ lướt hình gieo bóng mờ
Vời trông ngút phía xa lơ
Mây giăng kín lối bơ xờ dấu son
Đã nghe ký ức hao mòn
Dư âm vụn nát vỡ giòn tuổi tên
Rồi thôi…! Rồi cũng lãng quên…
Biết đâu thương nhớ mà đền đáp nhau!
Ngô Chí Trung
30-10-2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét