Ngày xưa, mình yêu nhau cũng mùa hè rực trời hoa
phượng đỏ. Ngây thơ làm sao mối tình đầu đời thuở nhỏ! Mang theo sự lãng mạn
hồn nhiên trong trắng tuổi học trò; tuổi vô tư chẳng gợn chút buồn lo. Chỉ có
sự nôn nao với tâm trạng nhiều bỡ ngỡ trong những lần hẹn hò gặp gỡ buổi ban
đầu.
Ngày
tháng qua đi, mình yêu nhau được bao lâu? Em vô cớ hay dỗi hờn, trách móc.
Những buổi hẹn hò chỉ mình anh đợi chờ đơn độc. Thỉnh thoảng đôi lần được gặp,
anh nóng tính nặng lời. Em lặng thinh để nước mắt tuôn rơi.
Ngày
xưa, anh thường bảo nếu lòng buồn hãy khóc nhiều đi em ơi. Chừng nào hồ lệ cạn
thì là thương nhớ vơi. Nhưng em đâu biết rằng giữa dòng đời xuôi ngược, anh bây
giờ khô nước mắt lòng càng vương thương nhiều.
Thôi thì
cũng đã qua rồi một tình yêu. Trên cõi đời nào ai lường trước được những điều
ngang trái. Dẫu lời nói chân thành hay đầu môi chót lưỡi rồi gió cũng cuốn bay.
Anh âm thầm góp gom kỷ niệm của một thời vụng dại để một mình hoài niệm bóng
hình xa. Một mai nắng tắt, trăng tà. Biết ai còn giữ giùm ta chút tình…?
Ngô Chí Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét