Tình không bảy sắc cầu vồng
Cũng không lấp loáng mà long lanh hoài
Không men mà ngất ngây say
Không hương mà phảng phất bay ngạt ngào.
Tình không gió cả sóng cao
Mà đắm đuối nhận chìm bao cuộc đời
Tình không lên tiếng gọi mời
Mà tim run rẩy thành lời đam mê.
Tình không giăng mắc bốn bề
Mà vương vấn với kẻ về người đi
Tình đâu có tuổi tác gì
Vẫn mơn mởn nét xuân thì trắng trong.
Có phải tình là gai chông?
Hay tình là mớ bòng bong rối bời?
Khiến cho nhiều kẻ mê tơi
Kêu lên thảng thốt: “Tình ơi là tình!”
Dường như nhiễm phải bùa linh
Lòng không rét buốt bỗng thình lình run
Cõi nhân gian rộng vô cùng
Tình là bản án tuyên chung thân người!
Ngô Chí Trung
09-02-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét