Tóc em thơm ngát hương ngâu
Miệng cười tỏa nắng bên cầu vàng hoa
Môi em thơm ngát hương trà
Thấp tha thấp thoáng vừa xa vừa gần
Ta từ buổi ấy sẩy chân
Ngẩn
ngơ lạc chốn phàm trần. Lơ ngơ…
Vốn ta là một gã khờ
Thông minh thì mỏng mà mơ mộng dày
Gàn gàn, nhiều dở, ít hay
Công danh chẳng có, tiền tài cũng không
Người ta yêu đã sang sông
Em yêu ta, kết vợ chồng trăm năm.
Lòng em sáng tợ trăng rằm
Soi đường từ cõi xa xăm ta về
Biết ta còn đắm cơn mê
Nên em thường đến vỗ về những khi...
Biết ta vốn chẳng biết gì
Nắng mưa em gánh nặng ghì vai mang.
Trong ngoài sau trước liệu toan
Em đi qua những đa đoan trật trầy
Gạo tiền lẩn quẩn bủa vây
Lo vơi nợ đọng, lo đầy mưa sa
Áo cơm lắm chuyện phiền hà
Cảm ơn em đã vì ta cơ hàn.
Em còn sàng sảy gian nan
Ta rưng rưng đếm nhọc nhằn đời em
Tóc vương sương trắng buông rèm
Mắt môi xưa cũng lem nhem mất rồi
Một đời ta nợ em ơi!...
Trả em mấy kiếp luân hồi chưa xong.
Ngô Chí Trung
28-6-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét