Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Một đời ta nợ em




Tóc em thơm ngát hương ngâu
Miệng cười tỏa nắng bên cầu vàng hoa
Môi em thơm ngát hương trà
Thấp tha thấp thoáng vừa xa vừa gần
Ta từ buổi ấy sẩy chân
Ngẩn ngơ lạc chốn phàm trần. Lơ ngơ…

Vốn ta là một gã khờ
Thông minh thì mỏng mà mơ mộng dày
Gàn gàn, nhiều dở, ít hay
Công danh chẳng có, tiền tài cũng không
Người ta yêu đã sang sông
Em yêu ta, kết vợ chồng trăm năm.

Lòng em sáng tợ trăng rằm
Soi đường từ cõi xa xăm ta về
Biết ta còn đắm cơn mê
Nên em thường đến vỗ về những khi...
Biết ta vốn chẳng biết gì
Nắng mưa em gánh nặng ghì vai mang.



Trong ngoài sau trước liệu toan
Em đi qua những đa đoan trật trầy
Gạo tiền lẩn quẩn bủa vây
Lo vơi nợ đọng, lo đầy mưa sa
Áo cơm lắm chuyện phiền hà
Cảm ơn em đã vì ta cơ hàn.

Em còn sàng sảy gian nan
Ta rưng rưng đếm nhọc nhằn đời em
Tóc vương sương trắng buông rèm
Mắt môi xưa cũng lem nhem mất rồi
Một đời ta nợ em ơi!...
Trả em mấy kiếp luân hồi chưa xong.


Ngô Chí Trung
  28-6-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Vần gieo lạc điệu từ ngày xa em




Lỡ rồi một chuyến đò ngang
Xem như qua giấc mộng tàn chiêm bao
Con tim dù có úa nhàu
Thương yêu chẳng hết, trách nhau làm gì.
                                        
Bên chồng em bước vu quy
Bên đời lặng lẽ tôi đi dặm trường
Biết rằng tình vẫn còn vương
Em và tôi cũng mù phương mịt mờ.

Mơ gì… ngày mộng đêm mơ
Trông ai… ai đợi ai chờ mà trông
Lòng riêng… riêng khắc ghi lòng
Hình xưa dẫu nhạt vẫn mong bóng hình.

Thì thôi… chuyện của chúng mình
Bềnh bồng như cánh lục bình tàn phai
Thơ tôi lục bát vắn dài
Vần gieo lạc điệu từ ngày xa em.


 Ngô Chí Trung
    26-6-2016

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Cơn mưa chiều cuối hạ




Người về trong chiều hiu hắt
Phong trần manh áo xác xơ
Tiếng ve gọi buồn réo rắt
Ngập ngừng chân bước bơ vơ.

Bâng khuâng nỗi niềm sâu lắng
Sân trường lớp học còn đây
Bạn cũ ngày nào đâu vắng
Lối xưa xác phượng rơi đầy.

Em cũng về nơi xa lắm
Có ai nhắc nhở gọi thầm
Đâu còn say hoa bướm thắm
Cuối trời cánh nhạn mù tăm.

Nghiêng vai nhận lời tình cuối
Cũng đành quay mặt lặng thinh
Gót giẫm đau hòn đá cuội
Ngu ngơ trách kẻ vô tình.

Ngoài kia gió lên lồng lộng
Bạn bè ai nhớ ai quên
Trãi nắng mưa đời biến động
Nghe hồn một thoáng lênh đênh.

Người về với tình chan chứa
Mong làm ấm lại ngày qua
Nhưng bếp tro tàn ánh lửa
Rêu phong phủ bóng nhạt nhòa.

Chiều tuôn cơn mưa cuối hạ
Rửa trôi sạch những ưu phiền
Hàng cây bên đường trút lá
Nhủ lòng quên mảnh tình riêng.

Lời yêu tan theo mây gió
Ngày xưa trả lại xa xưa
Thương con chim nghiêng cánh nhỏ
Chập chờn bay dưới cơn mưa.


Ngô Chí Trung.
21-6-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

Còn mãi hạ xưa




Hạ còn ngái ngủ mơ màng
Ve còn trỗi nhạc râm ran tiễn hành
Nắng còn rót mật vàng hanh
Phượng còn đốt lửa đầu cành đỏ tươi
Gió còn tung tẩy reo cười
Mây còn tha thẩn rong chơi trên đồi
Em còn trong trắng tinh khôi
Ta còn ngớ ngẩn đứng ngồi làm thơ.


Ngô Chí Trung
18-6-2016

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Áo trắng thơ ngây




Áo trắng chưa lần vương cát bụi
Một mùa hoa phượng thắm hồng tươi
Có người thầm tiếc mùa thi cuối
Em vẫn hồn nhiên nhí nhảnh cười.

Đôi mắt em lấp lánh mây trời
Long lanh đằm thắm mộng tinh khôi
Vô tư chưa biết sầu xa cách
Nào hiểu gì đâu cạm bẫy đời.

Từ đó giữa đôi dòng trong đục
Cơm áo tha hương lạc bến bờ
Nhớ buổi hẹn đầu bên khóm trúc
Em còn trong sáng của ngây thơ.

Cảnh cũ người về thành khách lạ
Tiếng xưa vẳng lại trống trường tan
Ngập ngừng chân bước bơ vơ quá
Tiếng ve nức nở bóng chiều tàn.

Vẫn biết thời gian không trở lại
Lưu bút còn vương kỷ niệm đầu
Trường cũ – ước mơ – thời thơ dại…
Và người em gái… đã về đâu?


Ngô Chí Trung
18-6-2016
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)