Áo xưa sứt chỉ phai màu
Tóc xanh ngày cũ trắng phau mây trời
Thời gian tợ giọt sương rơi
Tan vào ký ức một thời xa xôi.
Tôi ngồi kiểm điểm thân tôi
Vẫn còn phơi phới như hồi trẻ trai
Dẫu đời lắm nỗi lá lay
Giật mình thấy vẫn còn say đàn bà.
Vui buồn nhớ chuyện đã qua
Biết lòng mình vẫn đậm đà hồn thơ
Gặp em bất chợt. Sững sờ!
Mới hay từ bấy còn mơ mộng hoài.
Nhân sinh trong cõi trần ai
Hữu duyên tương ngộ, mồi chài được đâu!
Tạ ơn trời biển cao sâu
Còn thơ, còn gái, còn lâu mới già…
Ngô Chí Trung
12-6-2023