雨 無 鈐 鎖 能 留 客
色 不 波 濤 易 溺 人
(Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách
Sắc bất ba đào dị nịch nhân)
Trời đang nắng bất chợt mưa
Rào rào trút nước đẫm bừa
áo em
Trú mưa kẻo tóc ướt mèm
Phấn nhòe nhoẹt má, son
lèm nhèm môi.
Hiên nhà mời em tạm ngồi
Chờ cơn mưa tạnh hẳn rồi
hãy đi!
Tự nhiên nghĩ cũng thiệt
kỳ
Trời chang chang nắng mắc
gì tuôn mưa!
Bỗng dưng tôi… Thật lạ
chưa!
Không quen, chẳng biết
sao ưa mắt nhìn
Cơn mưa khéo đổ thình
lình
“Vũ vô kiềm tỏa…” cho
tình tội tôi.
Hữu duyên thiên lý… em
ơi!
Hồn tôi chìm nghỉm sâu
vời mắt ai
Em như cơn mưa bóng mây
Một lần chợt đến làm đầy
tương tư.
Giọt mưa thưa thớt ngật
ngừ
Gió hiu hiu thổi mây lừ
đừ qua
Không gian bừng nắng chan
hòa
Trời cao thăm thẳm mở ra
xanh rì.
Tương phùng là để chia ly
Chia ly là một người đi
qua lòng
Em là bảy sắc cầu vồng
Thoảng qua giây lát còn đồng
vọng tôi.
Mưa bóng mây đã tạnh rồi
Em đi khuất bóng tôi ngồi ngó theo
Trời xanh tỏa nắng trong
veo
Nghe tim bừng ánh lửa reo
bập bùng.
Ngô Chí Trung
20-9-2018